Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào Chương 77: NT 2: Miêu Manh Manh và Đinh Diễm

[Update: 20:20 28-10-2021]
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Miêu Manh Manh không nhớ rõ hoàn cảnh lần đầu tiên gặp mặt Đinh Diễm, chỉ nhớ là lúc đó cô và Tô Nam Tinh mới vừa trở về sau khi chạy bộ xong, thật là mệt đến “ná thở,” mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm hết quần áo của cô, chân đau nhức và nặng như chì.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại, cô có thể nhớ ra lúc đó Đinh Diễm đang đứng hút thuốc bên cạnh xe, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá trông rất đẹp mắt. Anh ta mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, để lại ấn tượng đầu tiên cho Miêu Manh Manh là: Người đàn ông này mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt rất hợp, đặc biệt là khuy áo cổ sơ mi được cài rất cẩn thận làm nổi bật làn da trắng sáng và chiếc cổ cao.

Có điều Miêu Manh Manh cũng chỉ nhìn lướt qua, lịch sự trò chuyện với Đinh Diễm vài câu rồi lên lầu vào nhà.

Anh ta là người theo đuổi Tô Nam Tinh, cô rảnh rỗi ngắm nhìn lâu như vậy làm gì?

Trong chớp mắt, Miêu Manh Manh đã quên đi người này.

Lần thứ hai gặp mặt là trong phòng tập gym.

Khi đó Miêu Manh Manh đã giảm từ 60kg xuống còn 52.5kg, cô đang trải qua khóa huấn luyện tàn khốc trong phòng tập gym, muốn giảm vài kg cuối cùng để trở thành một người đẹp chưa tới 50kg.

Nhưng mà việc tập luyện trong phòng tập gym thật đúng là vừa đau vừa mệt mỏi. Sau khi thực hiện xong các động tác tập bụng, huấn luyện viên kêu cô nằm trên tấm thảm tập thể dục để kéo căng cơ đùi. Miêu Manh Manh đau đến mức hét to: “Đau quá, đau quá!!”

Huấn luyện viên nói: “Cô đừng nín thở, phải thư giãn, hít thở sâu, hít thở sâu!”

Miêu Manh Manh thử hít thở sâu hai lần, nhưng mà vẫn rất đau!

Cô giận dữ hét to: “Anh luôn kêu tôi phải hít thở sâu, nhưng mà tôi cũng không phải đang ở trong phòng đẻ để sinh con!!”

Chọc cho huấn luyện viên cũng bật cười, người đang chạy bộ trên máy tập chạy bộ bên cạnh cũng bật cười.

Miêu Manh Manh nhìn lướt qua, chỉ thấy đó là một người đàn ông cao gầy mặc áo thun màu trắng, người đó cũng quay đầu lại nhìn cô. Miêu Manh Manh cảm thấy anh ta hơi quen mặt, nhưng lại không thể nhớ nổi đó là ai.

Sau đó cô lại bị huấn luyện viên hành hạ bắp đùi nên đã quên mất chuyện này.

Sau khi tập xong, cô đi tắm và thay một bộ quần áo khác. Khi đi ra từ phòng tập gym, cô phát hiện ngoài trời đã đổ mưa to. Cô dùng ứng dụng đặt xe trên điện thoại đã rất lâu nhưng vẫn không có ai nhận đơn đặt xe của cô.

Tô Nam Tinh lo lắng gọi điện thoại tới hỏi cô: “Cậu đang ở đâu vậy? Bên ngoài mưa to thế này mà cậu vẫn chưa trở về sao?”

Miêu Manh Manh trả lời: “Nam Tinh, mình đang ở trong phòng tập gym. Mưa lớn quá nên mình không thể đặt xe.”

Tô Nam Tinh nói: “Vậy mình sẽ gọi xe đi đón cậu.”

Miêu Manh Manh vội vàng nói: “Không cần đâu, mình sẽ đợi thêm một lúc. Mưa ngớt thì mình sẽ gọi được xe, cậu ở nhà chờ mình đi.”

Lúc đầu Đinh Diễm vẫn chưa dám nhận ra, nghe thấy Miêu Manh Manh nói chuyện qua điện thoại với Tô Nam Tinh thì mới khẳng định cô gái trắng trẻo với má lúm đồng tiền này chính là cô bạn cùng phòng mũm mĩm mà anh đã từng nhìn thấy dưới nhà Tô Nam Tinh.

Anh đi tới và nói: “Cô là bạn của Nam Tinh sao? Tôi là đồng nghiệp của Nam Tinh. Trời mưa rất lớn, tôi thuận đường đưa cô về được chứ?”

Miêu Manh Manh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đó là người đàn ông lúc nãy bật cười trên máy tập chạy bộ. Anh ta vẫn còn mặc áo thun trắng, vóc dáng cao gầy, nhưng mà cơ bắp được tập luyện rất săn chắc dưới lớp áo thun trắng, bờ vai ngang rộng, đường nét rõ rệt, chỉ mặc áo thun màu trắng đơn giản cũng bị cách ăn mặc của anh ta thu hút.

Miêu Manh Manh nói: “Anh là…”

Đinh Diễm tự giới thiệu bản thân mình: “Tôi là Đinh Diễm.”

Miêu Manh Manh đã nhớ ra, đây không phải là giám đốc Đinh theo đuổi Tô Nam Tinh sao? Cô cũng lập tức chào hỏi Đinh Diễm, Đinh Diễm nói với cô: “Cô chờ tôi một lát, tôi đi lái xe tới đây.”

Tối hôm đó, Đinh Diễm đưa cô về nhà.

Ngồi trên xe, Đinh Diễm nói: “Lúc nãy ở trong phòng tập gym, tôi thấy cô hơi quen mắt. Sau đó nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với Nam Tinh, tôi mới xác nhận được.”

Anh nói: “Cô thay đổi rất nhiều.”

Bây giờ Miêu Manh Manh rất thích nghe người khác khen cô gầy đi. Nghe thấy Đinh Diễm nói như vậy, trên mặt cô xuất hiện nụ cười, nói: “Bởi vì tôi đã gầy đi mà!”

Đinh Diễm gật đầu, “Gầy đi rất nhiều, giống như biến thành một người khác.”

Miêu Manh Manh rất vui, cảm thấy giám đốc Đinh thật biết cách nói chuyện, không hổ là giám đốc cấp lãnh đạo, “Chẳng phải người ta luôn nói giảm cân chính là cuộc phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất sao?”

Đinh Diễm mỉm cười và nói: “Cô rất giỏi khi có thể giảm xuống nhiều cân như vậy.”

Nghe thấy Đinh Diễm nói như vậy, Miêu Manh Manh liền trò chuyện nhiều hơn. Cô nói: “Mỗi ngày đều thức giấc do đói bụng, thức giấc do đau nhức, tất cả đều không dễ dàng gì.” Sau đó cô kể về chuyện mỗi ngày ăn rau củ như thế nào, bị Tô Nam Tinh kéo đi chạy bộ đau khổ như thế nào.

Miêu Manh Manh là một chuyên gia tạo ra bầu không khí sôi nổi. Từng là một cô gái mũm mĩm, cô rất biết tạo niềm vui cho bản thân và tìm ra những thứ để chọc mọi người bật cười.

Đinh Diễm cũng là một người biết cách tạo bầu không khí trò chuyện. Miêu Manh Manh nói rất nhiều thứ, anh cũng sẽ phối hợp với cô, “Mọi công sức bỏ ra đều sẽ được đền đáp, hiện giờ cô rất đẹp.”

Vì vậy ngày hôm đó khi về đến nhà, hai bên đã để lại ấn tượng cho nhau.

Sau đó khi gặp lại nhau trong phòng tập gym, Miêu Manh Manh liền mỉm cười và chào hỏi nhiệt tình với Đinh Diễm.

Nhưng mà cũng chỉ có thế thôi, bọn họ chỉ gật đầu chào hỏi bình thường với nhau mà thôi.

Sau này ba của Tô Nam Tinh bị bệnh và qua đời, Miêu Manh Manh cũng bận rộn với cửa hàng trang phục thời Hán trực tuyến đang ngày càng phát triển của mình. Mặc dù cô vẫn kiên trì đến phòng tập gym, nhưng mà lại không thường xuyên như trước đây nữa, số lần gặp mặt Đinh Diễm cũng ít đi.

Lần chính thức gặp lại nhau là vào năm thứ hai tại quầy thịt nướng do mẹ Tô mở.

Miêu Manh Manh không nghĩ tới người như Đinh Diễm lại có thể tới đây ăn xiên nướng.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây, trông giống như một người ưu tú, ngồi ở bên cái bàn cũ kĩ cũng có thể biến nơi này thành một quán ăn đắt tiền. Mẹ Tô nhớ cậu ta đã từng giúp Tô Nam Tinh và nhà bọn họ rất nhiều lần nên đã nhiệt tình cho Đinh Diễm thêm nhiều đồ ăn, đặc biệt còn cố tình chuẩn bị một đĩa giò heo hầm.

Miêu Manh Manh bưng tới trước bàn của anh ta và nói: “Anh Đinh, đây là món mà dì đặc biệt đưa cho anh. Dì nói là nhìn anh làm việc rất vất vả nên cho anh ăn bồi bổ thêm.”

Đinh Diễm cười nói cảm ơn, gắp lên một miếng. Mùi vị dĩ nhiên là rất thơm ngon, bởi vì trong công cuộc giảm cân vất vả của Miêu Manh Manh, cô đã từng bị món giò heo này làm cho tăng lên 2kg trong vòng một tuần, sau đó cô phải dốc sức ăn rau trong hai tuần mới có thể giảm cân.

Về sau cô cũng không dám ăn giò heo do mẹ Tô làm nữa, bởi vì để có được vóc dáng thon đẹp như hiện tại thật là quá cực khổ, cô phải tiếp tục duy trì.

Sau khi ăn một miếng, quả nhiên Đinh Diễm cũng cảm thấy rất ngon, anh đã ngồi ở đó ăn từ từ hết toàn bộ đĩa giò heo. Lúc sắp rời đi, anh cũng không hỏi về giá tiền, rút 7 – 8 tờ tiền từ trong ví ra và đặt ở dưới đĩa, sau đó đứng dậy rời đi.

Anh chỉ sợ mẹ Tô không lấy tiền của anh. Người ta chỉ buôn bán nhỏ, nếu anh tới ăn mà không lấy tiền thì nhà người ta kiếm tiền bằng cách nào?

Kết quả là anh vừa mới vào xe ngồi, Miêu Manh Manh đã đuổi theo, bỏ tiền vào trên ghế phụ phía trước. Cô nói: “Đừng làm vậy, anh tới ăn có một vài món mà đưa rất nhiều tiền thì chúng tôi sẽ rất áy náy.”

Đinh Diễm nói: “Nếu không lấy tiền thì lần sau tôi cũng không dám tới đây ăn nữa.”

Miêu Manh Manh nói: “Vậy bữa này xem như là chúng tôi mời, lần sau tới sẽ để anh trả tiền.”

Đinh Diễm cười nói: “Được.”

Khi anh lại tới ăn, Miêu Manh Manh vẫn không lấy tiền. Cô vẫn đuổi theo và đặt tiền trên ghế phụ phía trước, nói: “Lần sau nữa sẽ lấy.”

Lúc nào cũng là lần sau nữa, Đinh Diễm cũng không giằng co với cô nữa. Với địa vị hiện tại của anh, nếu vì chút tiền này mà giằng co qua lại thì thật quá khó coi.

Vào ngày cưới của Tô Nam Tinh và Chu Dịch, anh đưa cho Chu Dịch một bao lì xì rất dày. Chu Dịch rất kinh ngạc khi nhận lấy bao tiền lì xì, nói: “Anh Đinh, đây là…”

Đinh Diễm nói: “Trước đó tôi đã ăn rất nhiều lần tại quán của dì, mỗi lần dì đều không lấy tiền của tôi, trong lòng tôi rất áy náy nên đã tích góp tiền tặng cho hai người, cứ xem như là lời chúc của tôi dành cho hai người đi.”

Anh nhìn Tô Nam Tinh và nói: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, mãi mãi mặn nồng.”

Tô Nam Tinh cười nói: “Cảm ơn anh Đinh.”

Chu Dịch ôm lấy bả vai của Tô Nam Tinh và nói với Đinh Diễm: “Vậy chúng tôi xin cảm ơn lời chúc của anh Đinh, chúc anh cũng sớm ngày tìm được một người thích hợp.”

Đinh Diễm cười nói: “Cảm ơn lời chúc, tôi cũng đang cố gắng tìm.”

Miêu Manh Manh làm dâu phụ nên hiển nhiên đã đứng theo dõi toàn bộ cuộc đối thoại này. Mẹ Tô đứng bên cạnh hỏi cô: “Manh Manh này, con nói xem có phải giám đốc Đinh vẫn còn thích Nam Tinh hay không?”

Miêu Manh Manh nói: “Con không biết…”

Có lẽ là không còn thích chăng? Bởi vì không lâu sau đó, cô đã nhìn thấy Đinh Diễm đi chung với một cô gái có mái tóc dài và cặp mắt to. Cô gái đó khoác lấy cánh tay anh ta, dáng vẻ rất thân mật, tự nhiên, giống như là bạn gái.

Vì vậy cho dù là Tô Nam Tinh hay là Đinh Diễm, cả hai đều đã bắt đầu cuộc sống mới.

Lại trải qua một khoảng thời gian, mẹ Tô chuyển đến thành phố B để chăm sóc Tô Nam Tinh đang mang thai, bên thành phố S chỉ còn lại một mình Miêu Manh Manh. Cô trả lại căn nhà có ba phòng mình thuê lúc đầu, dùng tiền tiết kiệm của mình trong những năm qua đặt cọc một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ hơn 60 mét vuông, dồn hết tiền kiếm được từ cửa hàng trang phục thời Hán vào trong đó.

Hôm dọn vào nhà mới, cô ngồi trên ghế sô pha trong nhà mới mở tivi xem tin tức, nhưng mà lại không có cái cảm giác ấm cúng và vui vẻ như lúc còn ở chung với mẹ Tô và Tô Nam Tinh. Bây giờ căn nhà rất lạnh lẽo và yên tĩnh khiến Miêu Manh Manh cảm thấy hơi cô đơn.

Bạn thân đã kết hôn rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình cô.

Năm nay cô cũng đã 28 tuổi rồi, chia tay với bạn trai cũ cũng đã rất lâu rồi.

Sau đó khi cô tới tham dự buổi họp lớp với các bạn học, cô đã làm cho các bạn học đều kinh ngạc đến ngây người, bởi vì bọn họ đều không ngờ Miêu Manh Manh lại thay đổi nhiều đến vậy.

Ngày hôm đó Miêu Manh Manh không có chưng diện. Tối hôm qua cô phải thức khuya để thiết kế bản thảo trang phục thời Hán, hôm nay phải đi đến nhà máy hợp tác để xem thử nên cô ăn mặc rất thoải mái. Cô mặc áo thun màu trắng và quần denim ngắn mà bình thường cô rất thích mặc. Chiếc áo thun màu trắng được buộc vạt lệch sang một bên, để lộ ra vòng eo thon mà cô đã từng trải qua rất nhiều bài tập luyện đau khổ.

Các bạn học đều hỏi cô: “Woa, bây giờ Manh Manh đã gầy đi rồi, rốt cuộc đã giảm cân như thế nào vậy?”

Miêu Manh Manh đã nói ra rất nhiều kinh nghiệm giảm cân, không có gì khác hơn là: “Kiểm soát miệng, vận động chân tay, ăn rau mỗi ngày, sau đó điên cuồng chạy trên máy tập chạy bộ đến khi ra mồ hôi.” Mọi người đều hiểu quy tắc này, nhưng mà rất ít người có thể kiên trì được.

Có một cô gái đã từng là khoa khôi của lớp, bây giờ đã trở thành người mẹ hai con, nhan sắc đã tàn phai. Cô ấy chạm vào khuôn mặt của mình và nói: “Thật ngưỡng mộ cậu có nhiều thời gian. Mỗi ngày mình đều phải chăm sóc cho hai đứa con, hoàn toàn không có thời gian tập luyện.”

Có một bạn học nữ đã phát tướng nói: “Đúng vậy, hoàn toàn không thể kiên trì nổi, đi làm đã rất mệt mỏi.”

Miêu Manh Manh chỉ mỉm cười mà không nói gì cả, bởi vì không có thời gian và công việc mệt mỏi đều chỉ là cái cớ mà thôi. Lúc thực sự muốn làm cái gì đó thì sẽ có cách loại bỏ mọi khó khăn để thực hiện nó.

Trên con đường giảm cân, cô cảm thấy mình đã sử dụng hết tất cả nghị lực và sức lực trong cuộc đời này. Nhưng mà sau khi gầy đi, cô nhận ra mình càng trở nên dũng cảm và tự tin hơn. Những ngấn mỡ tiêu tan đã trở thành sự tự tin lớn nhất trong lòng cô, cô có cảm giác mình giống như có thể làm được bất cứ chuyện gì.

Ngay cả giảm cân mà cô đã làm được thì còn có cái gì không thể làm được chứ?

Các bạn nữ đều kinh ngạc trước màn “lột xác” của cô, các bạn nam đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

Ngay cả bạn trai cũ —— năm ngoái Miêu Manh Manh vừa mới tham dự lễ cưới của anh ta, một năm không gặp, Trần Phi cũng nhìn thấy một Miêu Manh Manh với vẻ xinh đẹp hiện tại.

Đó là người mà Miêu Manh Manh đã từng rất hy vọng sẽ nhận được nhiều thứ từ trên người anh ta. Ngoại trừ sự ngạc nhiên và lời khen ngợi của anh ta, cô còn muốn anh ta nói với cô rằng: “Manh Manh, anh sai rồi, người mà anh yêu nhất vẫn là em. Chúng ta không chia tay nữa, chúng ta tiếp tục ở bên nhau đi.”

Đáng tiếc là ngày hôm nay cảnh còn người mất.

Hôm nay cô đã chán ghét anh ta.

Từ 62kg xuống còn 49kg hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Khác nhau đến mức bạn sẽ cảm thấy cái thế giới này cũng sẽ rất thân thiện với bạn. Thậm chí bạn sẽ cảm thấy nếu như thế giới này là một kim tự tháp, vậy thì thế giới của 49kg chính là nửa tầng trên của kim tự tháp. Lòng khoan dung và thái độ của người khác dành cho bạn cũng sẽ khác nhau bởi vì vóc dáng và vẻ xinh đẹp của bạn.

Trần Phi cầm ly rượu đi tới và nói: “Manh Manh, anh rất xin lỗi về chuyện quá khứ, anh là một thằng khốn.”

Miêu Manh Manh chỉ nói: “Đều là chuyện đã qua.” Nói về chuyện trước kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cô nâng ly rượu lên và uống cạn.

Trần Phi cũng uống rượu, anh ta nói: “Bây giờ em trông rất xinh đẹp.”

Miêu Manh Manh chỉ mỉm cười lịch sự, vẻ xinh đẹp và vóc dáng hiện tại của cô không có liên quan gì tới anh ta.

Tối hôm đó, Trần Phi lại gửi tin nhắn WeChat cho cô, đại ý là đã hối hận, muốn ly hôn và ở bên cô một lần nữa.

Miêu Manh Manh thấy rằng tại sao mình lại nhìn trúng một người đàn ông như vậy chứ? Năm đó cô đã bị tình yêu làm mờ mắt, rốt cuộc tại sao lại bị mù mắt đến vậy chứ?

Cô đã tiện tay cho anh ta vào danh sách đen.

WeChat lại vang lên, cô mở ra nhìn thì lại là Lý Thụy – người học giỏi nhất lớp, người mà cô thầm mến vào năm cấp ba. Anh ta là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi caro, đeo mắt kính gọng kim loại, khuôn mặt sáng sủa.

Cô đã gầy đi và trở nên xinh đẹp. Năm đó anh ta chỉ nở nụ cười nhạt với cô, vậy mà hôm nay lại trở nên rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức vì để theo đuổi cô, anh ta bắt đầu thường xuyên tặng hoa cho cô, thường xuyên chạy bộ với cô, sau đó bọn họ đã ở bên nhau.

Năm 28 tuổi, rốt cuộc Miêu Manh Manh lại có bạn trai.

Năm nay cô cao 167cm, nặng 49kg, tỷ lệ mỡ cơ thể* là 19%, số tiền tiết kiệm chưa tới 100 nghìn tệ, nhưng cô đã có một căn nhà nhỏ, cũng có sự nghiệp riêng cho mình, cô rất hài lòng.

*Tỷ lệ mỡ cơ thể: là lượng mỡ của cơ thể (tính bằng kg) chia cho tổng trọng lượng cơ thế, thể hiện bằng tỷ lệ phần trăm. Ví dụ, một người nặng 50 kg với lượng mỡ cơ thể là 10 kg có tỷ lệ mỡ trong cơ thể là 20% (10/50).

ti-le-mo-trong-co-the-2Chỉ số tỷ lệ mỡ cơ thể của nữ

Cô cho rằng cuộc sống sẽ cứ tiếp tục như thế, đáng tiếc là cuộc sống không phải lúc nào cũng luôn tốt đẹp như vậy. Trước đây lúc cô thầm mến anh chàng học giỏi nhất lớp đó, ánh mắt của cô đã qua một bộ lọc. Trong mắt cô, anh ta là một người vừa dịu dàng, vừa chu đáo, chỉ số EQ cao, tính cách cũng tốt. Nhưng mà sau khi ở bên nhau, cô nhận ra anh ta không có tốt đẹp như vậy.

Ít nhất là sự dịu dàng và chu đáo chỉ là vẻ bề ngoài, Lý Thụy càng thích phụ nữ phục vụ cho anh ta hơn. Sau khi về nhà, anh ta chỉ thích nằm dài trên ghế sô pha, lấy lý do là ban ngày làm việc quá mệt mỏi, cho rằng Miêu Manh Manh chỉ ngồi chơi ở nhà cả ngày, hạnh phúc hơn anh ta nên anh ta luôn sai khiến Miêu Manh Manh làm cái này cái kia.

Lúc đầu Miêu Manh Manh cảm thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì, nhưng mà cô cũng không có ngồi chơi ở nhà. Cửa hàng trực tuyến của cô có rất nhiều công việc, cô không chỉ thiết kế mà còn phải liên lạc với các nhà máy hợp tác, còn phải đi chợ tìm kiếm vải vóc, có một đống chuyện đang chờ cô làm. Lúc vừa mới khai trương cửa hàng trực tuyến, cô phải thường xuyên làm việc đến nửa đêm.

Ở trong mắt Lý Thụy, những việc đó đều giống như là cô chỉ ngồi chơi máy tính và tán gẫu mỗi ngày.

Cơ hội để Miêu Manh Manh thực sự quyết định chia tay là có một lần cô bị bệnh phải đến bệnh viện làm kiểm tra, Lý Thụy cố tình xin nghỉ để dẫn cô đi, nhưng mà cái gọi là đi theo cô chẳng qua chỉ là ôm điện thoại ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng khám mà thôi. Anh ta liên tục chơi game, khi cô làm kiểm tra xong và đi ra ngoài, cô cũng là người đi tới chỗ Lý Thụy. Anh ta mới ngẩng đầu lên từ trong game và nói: “Đợi anh một lát, ván này sẽ xong ngay.”

Lúc đó Miêu Manh Manh quyết định không thể nhịn được nữa, cô ôm lấy bụng và nghiêm túc nói với anh ta: “Chúng ta chia tay đi.”

Sau đó Lý Thụy vẫn chưa chơi xong ván game, anh ta và Miêu Manh Manh đã chia tay.

Anh ta định cứu vãn, nói rằng thỉnh thoảng anh chỉ chơi game, cô vẫn là người quan trọng nhất.

Nhưng mà Miêu Manh Manh cũng không phải là một kẻ ngu. Người đàn ông thực sự thích cô, thực sự đặt cô vào trong lòng sẽ không đối xử với cô như vậy.

Anh ta chỉ giống như đại đa số những người đàn ông khác mà thôi, đều muốn tìm một bà vú xinh đẹp để rước về nhà mà thôi.

Năm 29 tuổi, Miêu Manh Manh lại khôi phục tình trạng độc thân.

Ba mẹ ở dưới quê biết được chuyện này đã rất thất vọng, nhiều lần gọi điện thoại tới quở trách cô, hối thúc cô kết hôn sớm một chút, nói với cô: “Con cũng đã 29 tuổi rồi. Ở dưới quê chúng ta, phụ nữ lớn tuổi giống như con đều đã có con học đến bậc tiểu học rồi, còn con thì sao? Ngay cả một đối tượng cũng không có! Cái cậu Lý Thụy lần trước rõ ràng rất tốt, đẹp trai, lịch sự, không nói nhiều về tiền lương, tại sao con lại chia tay với cậu ta? Chẳng qua là lúc đến bệnh viện chờ con chỉ lấy điện thoại ra chơi game mà thôi, bây giờ người trẻ tuổi nào mà không chơi game trên điện thoại chứ?”

Sau khi cúp máy, Miêu Manh Manh dựa vào ghế sô pha, không nói câu nào.

Một lát sau, cô lấy điện thoại ra đặt một chuyến bay và khách sạn, chuẩn bị đi du lịch nghỉ mát đến nước M, quên đi chuyện quá khứ không vui kia dưới trời xanh mây trắng, bắt đầu một cuộc sống mới.

Chỉ là không ngờ cô bay qua một nửa Thái Bình Dương đến một hòn đảo nhỏ ở gần xích đạo thì lại gặp Đinh Diễm.

Cô cũng không ngờ việc gặp gỡ Đinh Diễm chỉ là một sự khởi đầu nhiệm màu trong nửa tháng tiếp theo.

Mối quan hệ trước đây giữa Miêu Manh Manh và Đinh Diễm chỉ có thể nói là bạn bình thường. Trước đây anh ta đã từng thích Tô Nam Tinh, vì vậy Miêu Manh Manh cũng rất khách sáo với anh ta.

Chẳng qua là gặp nhau nơi đất khách quê người, mối quan hệ bạn bè bình thường lúc ban đầu cũng biến thành thân thiết.

Sau khi biết cả hai đều tới đây một mình, mặc dù trong lòng mỗi người đều hơi ngạc nhiên, nhưng không có ai hỏi lý do, chẳng qua là cố tình chọn phòng gần nhau. Đinh Diễm nói: “Cùng chăm sóc lẫn nhau.”

Miêu Manh Manh vào phòng đặt hành lý xuống và đi ra ngoài sân thượng. Làn nước trong xanh trước mắt làm cho tâm trạng của cô trở nên rất tốt. Cô cúi đầu nhìn xuống là có thể thấy đàn cá bơi liên tục dưới nước, màu sắc rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.

Ngồi trên máy bay hơn mười tiếng, trước tiên cô ở trong phòng ngủ một lúc. Buổi tối cô bị Đinh Diễm gõ cửa gọi dậy, mời cô đi ăn tối chung.

Lúc ăn cơm, hai người vẫn khách sáo giống như lúc ở trong nước.

Ăn cơm xong, sắc trời cũng đã tối đen. Hai người đi trở về dọc theo bãi cát, mỗi người nói chúc ngủ ngon rồi tách nhau ra.

Miêu Manh Manh trở về phòng thì thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng đã có thể cởi bỏ lớp mặt nạ xã giao xuống. Lúc này cô cảm thấy rất phấn khích khi vừa mới tới hòn đảo xinh đẹp này, sau khi tắm xong lại không ngủ được nên thay một bộ quần áo rộng thùng thình đi ra ngoài sân thượng.

Kết quả là phát hiện giữa sân thượng có một ánh đèn sáng trưng, đàn cá gần đó bị thu hút bởi ánh đèn nên cũng tập trung và bơi xung quanh phía dưới ánh đèn. Đàn cá được ánh đèn làm nổi bật càng đẹp hơn, Miêu Manh Manh ngồi ở bên cạnh cũng bị thu hút.

Cho đến khi Đinh Diễm gọi cô ở sân thượng kế bên: “Tiểu Miêu?” Miêu Manh Manh mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Khi Miêu Manh Manh nhìn thấy Đinh Diễm, cô lập tức mỉm cười và kêu anh ta ngắm nhìn đàn cá chung. Đinh Diễm lại giơ ly rượu lên hỏi cô: “Có muốn uống một chút hay không?”

Miêu Manh Manh cảm thấy tận hưởng gió biển, uống chút rượu, ngắm nhìn cảnh đẹp cũng rất thoải mái nên nói: “Được thôi, chỉ uống một chút thôi.”

Đinh Diễm cầm theo chai rượu vang và gõ cửa phòng của Miêu Manh Manh.

Sau đó lại thành hai người nằm trên ghế dựa ở ngoài sân thượng, tận hưởng gió biển và uống rượu vang, ngắm sao trên bầu trời. Cho dù không nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Uống hết nửa chai rượu vang thì đã hơi say, cuối cùng bầu không khí gượng gạo lúc ban đầu đã trở nên thoải mái hơn, hai người cũng bắt đầu nói chuyện.

Cuối cùng Miêu Manh Manh đã hỏi ra câu mà cô luôn muốn hỏi nhưng lại cảm thấy xấu hổ để hỏi: “Tôi nhớ anh đã có bạn gái mà? Tại sao lại tới đây một mình?”

Đinh Diễm trả lời: “Chia tay rồi.”

Nếu là bình thường, Miêu Manh Manh sẽ không đào sâu vào vấn đề. Thế nhưng bây giờ cô đang rất phấn khích nên đã hỏi: “Tại sao lại chia tay? Tôi thấy cô ấy rất xinh đẹp.”

Đinh Diễm đáp: “Không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, cần phải nhìn vào tam quan nữa.”

Lời này lại làm cho Miêu Manh Manh nhìn Đinh Diễm bằng một cặp mắt khác, bởi vì những người đàn ông xung quanh cô đều chỉ nhìn vào ngoại hình của các cô gái, có lẽ chỉ có phụ nữ mới quan tâm đến vấn đề tam quan.

Đinh Diễm nói: “Cô ấy còn quá trẻ, chỉ muốn tìm một người chăm sóc cho cô ấy. Còn tôi ở độ tuổi này lại không có tâm trạng dỗ dành cô ấy trong khi đã quá mệt mỏi vì công việc. Tôi hy vọng cả hai bên đều tiếp thêm sức mạnh cho nhau, chứ không phải chỉ có một bên bỏ ra.” Đinh Diễm hiếm khi nói nhiều như vậy.

Miêu Manh Manh uống một ngụm rượu, ngây ngốc vỗ vào vai của Đinh Diễm và nói: “Giám đốc Đinh quả thật là một người đàn ông tốt!”

Đinh Diễm cũng hỏi cô: “Tại sao cô lại tới đây một mình?”

Miêu Manh Manh trả lời: “Tôi cũng đã chia tay!” Nói tới đây, cô còn uống ừng ực một ngụm rượu rồi nói: “Rốt cuộc đàn ông tốt đang ở đâu vậy? Tại sao tôi lại không gặp được chứ!”

Đinh Diễm hỏi: “Tại sao lại chia tay?”

Miêu Manh Manh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ là do anh ta yêu bản thân mình hơn, chỉ muốn tìm một người phụ nữ có thể phục vụ anh ta. Tôi lại không thích anh ta như vậy nên mới chia tay. Tôi cũng muốn tìm một đối tượng sánh bước bên nhau. Tôi hy vọng lúc tôi mệt mỏi, tôi có thể mượn bờ vai của anh ta để dựa vào. Lúc anh ta mệt mỏi, tôi sẽ nấu nhiều đồ ăn ngon cho anh ta, làm cho anh ta vui vẻ hơn.”

Cô nói: “Tôi cảm thấy yêu cầu của tôi không cao lắm, nhưng tại sao lại khó khăn đến vậy chứ?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao. Trên hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, những ngôi sao sáng lấp lánh đến nỗi khiến cho Miêu Manh Manh bị say mê. Cô nói: “Tôi đã cố gắng giảm cân từ hơn 60kg xuống còn 49kg, vóc dáng đã trở nên thon gọn hơn, cả người cũng xinh đẹp hơn, nhưng mà tôi vẫn chưa gặp được người phù hợp.”

Cô nhìn qua Đinh Diễm, lúc này đôi mắt của cô đã rưng rưng nước mắt. Sống chung với Lý Thụy nửa năm, hôm nay chia tay cô cũng cảm thấy hơi buồn bã, nói: “Tôi cảm thấy cái gọi là tình yêu thật quá xa xỉ, sau khi gặp được đối phương mà lại có thể sống bên nhau hạnh phúc đến già thì lại càng khan hiếm hơn.”

Cô nói: “Tôi cảm thấy hơi sợ khi không thể gặp được một người thích hợp.” Vừa nói xong, nước mắt đã chảy xuống, cô lấy tay lau đi những giọt nước mắt buồn bã.

Đinh Diễm nhìn thấy dáng vẻ cô khóc như cái bánh bao. Miêu Manh Manh vốn dĩ có một đôi mắt to và khuôn mặt nhỏ, sau khi khóc xong, đôi mắt của cô càng sáng lên. Đối mặt với những thắc mắc và đau lòng của cô, Đinh Diễm không biết nên giải đáp như thế nào. Anh đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cô, an ủi: “Lúc chưa gặp được thì phải cố gắng làm bản thân mình vui vẻ, lúc gặp được rồi thì phải quý trọng người đó.”

Miêu Manh Manh gật đầu qua loa, trong miệng lẩm bẩm: “Ừ, ừ, được rồi, làm bản thân mình vui vẻ…”

Cô đã uống hết một chai rượu vang, sau đó nghiêng người ngủ thiếp đi trên ghế dựa.

Trong giấc mơ, có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, cái ôm của anh ta thật ấm áp, hơi thở sạch sẽ, cái ôm ấm áp đó mang theo hương vị ánh mặt trời.

Hôm sau lúc Miêu Manh Manh thức dậy là đang nằm trên giường mình.

Ban ngày cô lại gặp mặt Đinh Diễm. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua hai người uống rượu với nhau, cả hai người đều cảm thấy thân thiết với nhau hơn, chân thành hơn sự khách sáo vào lần mới gặp mặt ngày hôm qua. Miêu Manh Manh chào hỏi anh: “Chào buổi sáng.”

Đinh Diễm gật đầu, “Chào buổi sáng.”

Hai người ăn sáng chung với nhau và hẹn đi lặn biển vào buổi chiều.

Miêu Manh Manh sảng khoái gật đầu đồng ý. Kỹ năng bơi lội của cô không được tốt, có người ở bên giúp đỡ cũng yên tâm hơn.

Cô nói với Đinh Diễm: “Chúng ta đã cùng uống rượu với nhau, cùng chia sẻ những chuyện trong lòng với nhau.”

Đinh Diễm khẽ mỉm cười, nói với cô: “Uống say rồi thì chỉ thích khóc.”

Câu nói đó đã khiến Miêu Manh Manh cảm thấy hơi xấu hổ, giải thích: “Đó chẳng phải là chuyện đau lòng sao?”

Đinh Diễm nói: “Cô là một cô gái tốt, sẽ gặp được người phù hợp, đừng lo lắng.”

Miêu Manh Manh cho rằng anh ta đang an ủi cô một cách lịch sự, nhưng mà cô vẫn tiếp nhận thiện ý của anh ta, gật đầu một cái, quay về phòng thay đồ bơi.

Trước khi đi du lịch, nghe nói là mặc đồ bơi quá kín đáo ở bãi biển nước ngoài thì sẽ bị người khác cười nhạo. Miêu Manh Manh cảm thấy mình đi ra nước ngoài không thể làm mất mặt người dân nước mình, cho nên đã cố tình mua hai bộ bikini. Nhưng mà cô lại không ngờ gặp được người quen Đinh Diễm ở đây, cô cảm thấy hơi ngại ngùng khi mặc bikini đi ra ngoài.

Nhưng cô chỉ mang theo hai bộ đồ bơi này, muốn đi bơi thì nhất định phải mặc nó. Vì vậy sau khi mặc bộ bikini màu vàng vào, cô đã cố tình khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng, lờ mờ không nhìn thấy rõ, nhưng như vậy lại càng quyến rũ hơn.

Miêu Manh Manh nghĩ rằng ở bãi biển tất cả mọi người đều mặc ít vải, cô mặc như vậy đã là rất kín đáo.

Nhưng trên thực tế có rất ít cô gái trắng nõn giống như cô, làn da của cô trắng như phát sáng. Trước đây lúc còn mập, cô còn có một biệt danh là Trắng Mập Mạp, trắng trẻo và hồng hào, giống như có thể bóp ra nước.

Đinh Diễm cũng bước ra ngoài trong chiếc quần bơi, khoe vóc dáng hoàn mỹ. Miêu Manh Manh không ngờ rằng giám đốc Đinh trông rất gầy, nhưng mà dáng người sau khi cởi quần áo ra lại rất đẹp mắt. Đặc biệt là đường nét bả vai và vòm ngực rất săn chắc do luyện tập, chẳng trách anh ta mặc áo sơ mi lại trông đẹp mắt đến vậy.

Mặc dù Miêu Manh Manh mặc kín đáo, nhưng mà trước khi xuống nước vẫn phải cởi áo choàng ra. Cô ngại ngùng cởi áo choàng ra trên bãi cát rồi ôm lấy phao bơi chạy xuống biển.

Vẫn để lộ ra làn da trắng nõn của cô.

Cô mặc bộ bikini màu vàng, làn da trắng nõn như miếng đậu hủ non thật giống như một lớp kem di động. Người quân tử như Đinh Diễm cũng không tự chủ ngắm nhìn cô vài lần. Đinh Diễm nghĩ rằng tất cả mọi người đều mong muốn được ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như vậy nhiều lần hơn.

Miêu Manh Manh cầm theo phao bơi đi lặn biển với Đinh Diễm, hơn nữa cô rất sợ nên chỉ dám đi xuống tới mực nước sâu hơn một mét, đứng thẳng người lên là đã có thể chạm chân xuống đất. Cô bị Đinh Diễm cười nhạo: “Khu vực lặn của trẻ em.”

Miêu Manh Manh và Đinh Diễm dần dần trở nên thân thiết hơn, cô “hừ” một tiếng rồi nói: “Tôi chỉ thích ở bên này.” Có chút ngây thơ, có chút ngớ ngẩn, nhưng mà Đinh Diễm lại cảm thấy ở bên cô lại rất thoải mái, có nhiều thứ có thể thoải mái nói ra, không cần quá câu nệ, cả người cũng thoải mái hơn.

Đinh Diễm nghĩ rằng điều đó có liên quan tới tính cách cởi mở, vô tư của Miêu Manh Manh. Cô là một cô gái rất tốt, bạn trai trước đây của cô quả thật là không có mắt nhìn người.

Miêu Manh Manh không đi xuống khu nước sâu, Đinh Diễm chỉ chơi đùa với cô tại khu nước nông. Hai người còn phát hiện ra một sinh vật kì lạ trong khu vực lặn, vừa nhìn đã khiến người ta nổi da gà. Nó dài khoảng 3 – 4 mét, cả người mềm nhũn, bơi lúc nhúc ở dưới đáy biển. Thứ kinh tởm nhất là hai bên đầu của nó đều có những sợi lông dài, không biết là con gì.

Đinh Diễm cũng chưa từng thấy qua, nói: “Chắc là sinh vật ngành ruột khoang.”

Miêu Manh Manh không hiểu về ngành ruột khoang, nhưng mà nghe tên cũng biết con này trông giống như một sợi ruột lông dài.

Đinh Diễm tưởng rằng cô sợ nên nói: “Chúng ta đi chứ?”

Kết quả là Miêu Manh Manh đã hết nổi da gà, dù thế nào cũng phải bắt Đinh Diễm chụp cho cô một tấm hình chung với sợi ruột lông dài. Đinh Diễm “đơ mặt ra,” sau đó hai người úp mặt xuống nước, thực sự đã chụp một tấm hình khuôn mặt nhỏ của Miêu Manh Manh với sợi ruột đó.

Miêu Manh Manh còn nhiệt tình đề nghị Đinh Diễm chụp chung, “Thật là tuyệt vời, không có qua chỉnh sửa ảnh, hơn nữa chắc chắn sẽ không có ai thấy qua một sinh vật kinh tởm này!”

Đinh Diễm cảm thấy mình thực sự nể phục Miêu Manh Manh…

Dưới sự thuyết phục mạnh mẽ của Miêu Manh Manh, giám đốc Đinh không thể từ chối, cũng chụp chung với cái con nhớp nhúa kinh tởm kia. Anh còn bị Miêu Manh Manh “bỏ bùa,” đăng tấm hình lên vòng tròn bạn bè…

Giám đốc Đinh cảm thấy đầu óc của mình nhất định đã có vấn đề.

Nhưng mà sau khi anh đăng tấm hình này lên lại có rất nhiều nhân viên cấp dưới nhấn thích, hầu hết đều khen anh dũng cảm, còn hỏi anh đó là con gì, có người còn chúc anh đi chơi vui vẻ. Dù sao cái kiểu trả lời cổ hủ trong doanh nghiệp nhà nước này cũng không hiếm thấy.

Miêu Manh Manh còn cố tình cho anh một lượt thích, cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Cô nói: “Chúng ta phải nhớ kỹ vị trí này để ngày mai còn tới đây tìm sợi ruột lông dài đó, tôi muốn xem thử nó ăn cái gì.”

Ngày hôm sau đến tìm thì lại không tìm được, không biết con này đã bơi tới chỗ nào.

Miêu Manh Manh rất thất vọng, vì vậy đã nảy sinh hứng thú với việc đi lặn biển hơn. Sau đó cô ôm lấy phao bơi và nhờ Đinh Diễm dẫn cô tới chỗ sâu hơn để ngắm san hô.

Cái gọi là sâu hơn cũng chỉ là sâu hơn một mét, nhưng mà san hô và đàn cá lại phong phú hơn. Đinh Diễm đẩy phao bơi của Miêu Manh Manh, đưa cô đến một rạn san hô lớn ở phía trên. Mặt của Miêu Manh Manh áp sát xuống mặt nước, nhìn xuống đàn cá nhỏ bơi quanh rạn san hô. Cô cảm thấy mỗi loài cá đều có địa bàn riêng của mình, không có xâm chiếm lẫn nhau, trông rất có trật tự.

Cô đang chăm chú nhìn thì bất chợt có một con cá màu xám đen thân dài bơi ra từ trong rạn san hô, cái miệng sắc nhọn và hàm răng nanh nhỏ khiến Miêu Manh Manh sợ hết hồn, dùng chân đạp nước vài lần. Đinh Diễm vội vàng ôm lấy cô, trấn an cô. Sợ cô bị dọa sợ trong nước, Đinh Diễm còn xoa đầu cô, “Không sao, chỉ là cá dưa xám.”

Miêu Manh Manh chỉ là bị dọa giật mình mà thôi. Lúc này cô nhận ra mình được Đinh Diễm ôm lấy vai, da kề da. Cô thấy hơi xấu hổ, lên tiếng: “Chúng ta trở về chứ?”

Đinh Diễm cũng nhận ra sự xấu hổ của cô, bởi vì gò má của cô đã hơi ửng đỏ. Anh buông cô ra, nhưng mà lại thấy hơi tiếc nuối khi nghĩ đến cảm giác trơn mềm lúc nãy.

Trải qua cơn hoảng sợ nhỏ đó, Miêu Manh Manh cũng không dám đi lặn biển nữa, chỉ cầm theo cuốn sách và nằm trên ghế đọc sách trên bãi cát. Sau khi bơi một mình một hồi, Đinh Diễm không còn thấy hứng thú khi không có Miêu Manh Manh bơi chung nên cũng đi lên bờ.

Thấy Miêu Manh Manh đang đọc cuốn sách 《Trăm Năm Cô Đơn》, anh ngồi trên ghế nằm bên cạnh và thuận miệng nói: “Sau nhiều năm, đứng trước đội hành hình, đại tá Aureliano sẽ nhớ tới cái buổi chiều xa xưa mà ba chàng dẫn chàng đi xem nước đá…”

Miêu Manh Manh ngẩng khuôn mặt buồn ngủ lên và hỏi: “Anh đã đọc qua quyển sách này rồi sao?”

Đinh Diễm gật đầu, Miêu Manh Manh nói: “Tôi thật ngưỡng mộ anh khi anh có thể đọc hết nó. Tôi đọc được hai trang thì nhận ra đọc không hiểu gì cả…”

Cô nói: “Tôi thấy ý tưởng làm một người trí thức đã tan tành.” Cô lấy điện thoại ra, “Tôi vẫn nên đọc tiểu thuyết trên mạng thông thường, dễ hiểu.”

Buổi chiều hôm đó, Đinh Diễm đọc quyển sách 《Trăm Năm Cô Đơn》 mà cô cầm theo, còn Miêu Manh Manh ở bên cạnh cầm điện thoại say sưa đọc tiểu thuyết trên mạng, không quấy nhiễu nhau, nhưng lại rất vui vẻ.

Bữa cơm tối có món cá dưa xám, Đinh Diễm cố tình gọi cho Miêu Manh Manh, nói: “Ăn nó rồi thì cô sẽ không còn sợ nữa.”

Miêu Manh Manh bật cười, trong lòng lại thấy có chút ngọt ngào, ấm áp. Cô cảm thấy giám đốc Đinh thực sự rất tốt, rất ân cần và chu đáo, khiến cho người khác dễ dàng sinh hảo cảm.

Sau khi ăn tối xong, lúc hai người đi dọc theo bờ biển về ngôi nhà gỗ nhỏ thì vừa vặn gặp một đôi tình nhân đang chụp hình cưới. Miêu Manh Manh đứng nhìn từ đằng xa một lúc rồi xỉa xói với Đinh Diễm: “Ngồi máy bay tới một nơi thật xa để chụp hình cưới thật là lãng phí tiền.”

Nhưng mà sau khi nói xong, cô lại tự chế giễu bản thân mình: “Dù gì người ta còn có thể tới đây để chụp hình cưới, còn tôi lại không có người nào để chụp hình chung.” Cô thở dài rồi nói: “Hy vọng có một ngày nào đó, tôi sẽ có thể trở lại đây để chụp hình cưới, cho tôi một cơ hội để người khác xỉa xói tôi.”

Đinh Diễm cười nói: “Sẽ có.”

Sau khi trở về ngôi nhà gỗ, Đinh Diễm mời Miêu Manh Manh uống chút rượu và bật đèn ngắm cá. Miêu Manh Manh nói: “Nếu tôi uống say rồi khóc lóc, ngày mai anh không được phép cười nhạo tôi!”

Đinh Diễm gật đầu, “Dù sao cũng đã thấy qua một lần, sẽ không cười nhạo đâu.”

Miêu Manh Manh nói: “Giám đốc Đinh, tôi cảm thấy sau khi hai chúng ta trở về nước sẽ có khả năng chấm dứt tình bạn.”

“Tại sao?”

Miêu Manh Manh nói: “Những sự lúng túng, xấu hổ của tôi đều bị anh nhìn thấy hết. Tôi sợ sau khi trở về nước, vừa nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ đến những chuyện ngớ ngẩn của tôi. Dù sao tôi cũng đã là một người phụ nữ chín chắn 29 tuổi…”

Đinh Diễm không nhịn được cười, đưa tay ra xoa đầu cô, nói với cô: “Tôi không đồng ý để cô tự mình chấm dứt tình bạn với tôi, tôi có thể đến gặp cô mà.”

Miêu Manh Manh hừ một tiếng rồi nói: “Vậy tôi sẽ miễn cưỡng suy xét xem có muốn gặp anh hay không.”

Buổi tối lúc uống rượu, Miêu Manh Manh lấy quyển sổ phác thảo ra, vừa nhìn vào đàn cá bên dưới vừa vẽ. Là một nhà thiết kế, cô thích mang theo quyển sổ để tô vẽ từ những cảm hứng mà cô nghĩ tới. Cô còn khoe với Đinh Diễm: “Nhìn này, đây là con sợi ruột lông dài mà tôi đã vẽ, nhìn xem có giống hay không?”

Đinh Diễm xem qua thì quả thật cảm thấy rất giống. Anh lại lật sang bức vẽ khác thì phát hiện những ghi chú của cô rất thú vị. Bên cạnh bức vẽ sợi ruột đó, Miêu Manh Manh còn viết một số chữ: “May mà đi ngắm chung với giám đốc Đinh, nếu không thì tôi đã bị hù chết. Tôi còn chụp hình chung với giám đốc Đinh nữa đấy!”

Đinh Diễm thấy cô ghi chép về anh vào trong cuốn sổ của cô, không biết tại sao trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp, đôi mắt cụp xuống. Lúc ngước nhìn Miêu Manh Manh, ánh mắt anh đã trở nên rất đằm thắm.

Tối hôm đó, Miêu Manh Manh uống say và nằm ngủ thiếp đi trên ghế, Đinh Diễm vẫn là người bế cô về giường. Chẳng qua là sau khi đặt cô lên giường, anh đưa tay ra chạm nhẹ vào gò má của cô. Anh cảm thấy cô gái Tiểu Miêu đã 29 tuổi rồi mà vẫn còn sống nghiêm túc như vậy thật là đáng yêu, quả thật là hiếm thấy.

Hôm sau thức dậy, Đinh Diễm kiên quyết muốn dạy Miêu Manh Manh học bơi, để cô biết bơi sau khi rời khỏi đảo. Miêu Manh Manh không muốn học, nhưng sau đó vẫn bị Đinh Diễm ép buộc nên đành miễn cưỡng học bơi ở chỗ nước nông.

Sau khi bỏ phao bơi ra, cô được Đinh Diễm nắm lấy tay dẫn đến chỗ có mực nước chưa tới một mét. Cô nói với Đinh Diễm: “Sau khi bỏ phao bơi ra, tôi cảm thấy không có cảm giác an toàn.”

Đinh Diễm nói: “Nắm lấy tay của tôi, tôi sẽ cho cô cảm giác an toàn.”

Miêu Manh Manh cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy rằng quả thật bây giờ Đinh Diễm đã mang đến cho cô cảm giác an toàn, cô nói: “Vậy anh đừng buông tay ra đó.”

Đinh Diễm “ừ” một tiếng.

Sau đó Miêu Manh Manh bị dọa sợ bởi một con cá ngần có miệng dài hơn nửa mét, lập tức muốn đứng lên, thế nhưng bước chân hơi lảo đảo. Cô được Đinh Diễm ôm lấy và giữ thăng bằng.

Nhưng mà cô lại được anh ôm vào trong ngực.

Cô đang mặc bộ bikini màu vàng, còn anh thì để ngực trần.

Da thịt cứ thế áp sát vào nhau.

Miêu Manh Manh hơi xấu hổ, làm như lơ đãng nói: “Không học nữa, không học nữa, mệt quá!” Đi lên bờ uống nước, sau đó cô cũng không học tiếp nữa. Lúc này Đinh Diễm cũng không đốc thúc cô học nữa.

Bởi vì bọn họ đều mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm.

Đối với Miêu Manh Manh, cô cho rằng Đinh Diễm là người đã từng theo đuổi Tô Nam Tinh. Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông, tại sao cô lại phải chạm vào người đàn ông này? Nếu vậy thì rất dễ xảy ra lúng túng với Tô Nam Tinh, cô sẽ không làm mất đi một người bạn thân chỉ vì một người đàn ông đâu.

Vì vậy cô cũng giữ đúng vị trí của mình, nghĩ rằng sẽ không đi bơi chung với anh ta nữa. Tốt hơn là cô sẽ mang theo phao bơi, có xấu xí chút cũng không sao.

Kết quả là hôm sau cô phát hiện mình không cần bơi nữa, bởi vì cô đã bị cháy nắng rồi!!

Làn da vừa đỏ vừa ngứa, khi mặc quần áo vào mà cọ xát một chút đều rất đau.

Cô đã thoa hai lớp gel lô hội lên người nhưng vẫn còn đau rát. Cô không thể chạm tới đằng sau lưng mình, nghĩ rằng vẫn nên gắng gượng, nhờ Đinh Diễm giúp đỡ thì không được tốt cho lắm.

Đinh Diễm nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô thì đưa tay ra xoa đầu cô, không biết nên khuyên nhủ cô như thế nào.

Chẳng qua là lúc ăn trưa và ăn tối, anh mời Miêu Manh Manh ăn rất nhiều món ngon để bày tỏ tấm lòng của mình. Cá mú ở đây vừa mới bắt lên đem đi hấp, cắt ra thành từng khứa, sau đó rưới xì dầu cá hấp Lee Kum Kee lên, ăn kèm với một chén cơm từ gạo Ngũ Thường phía Đông Bắc. Miêu Manh Manh có thể ăn hai chén cơm!

Sau khi ăn đến no bụng, Miêu Manh Manh liền hối hận. Nhớ đến cân nặng của mình, cô cầm theo chiếc dù che nắng đi tới đi lui trên bờ biển để tiêu hóa thức ăn. Đinh Diễm cũng đi chung với cô.

Lúc đi bộ thì thấy có một cái sân thượng rất kì lạ, kéo dài từ bờ biển ra đến biển. Đó là một sân thượng hình hộp, phần trên trống không, không biết để làm gì.

Tối hôm đó, hai người không uống rượu nữa, chỉ ngồi trên sân thượng ngắm cá. Miêu Manh Manh vừa vẽ cá, vừa thoa gel lô hội. Ban ngày cô phải mặc quần áo để bảo vệ cơ thể khỏi ánh nắng mặt trời. Buổi tối ánh mặt trời đã tắt, gió biển mát mẻ, Miêu Manh Manh mặc một chiếc đầm hai dây để làn da của mình bớt ma sát vào quần áo. Cô cảm thấy làn da đau rát của mình đã dễ chịu hơn.

Đinh Diễm thấy lúc cô thoa đằng sau lưng rất vất vả nên chủ động nói: “Tôi giúp cô nhé?”

Miêu Manh Manh rất muốn từ chối, thế nhưng Đinh Diễm đã chủ động cầm lấy hủ gel lô hội trên bàn và thoa lên tay, nói với cô: “Xoay người sang chỗ khác, tôi thoa giúp cô.”

Lúc này từ chối nữa thì thành ra cố tình, cô đành phải xoay người sang chỗ khác.

Những ngón tay ấm áp của Đinh Diễm mang theo gel lô hội mát lạnh thoa nhẹ nhàng trên lưng cô. Cô không lên tiếng, là không dám lên tiếng.

Đinh Diễm cũng bỗng trở nên im lặng.

Miêu Manh Manh cảm thấy tốc độ thoa sau lưng mình rất chậm, cô cảm nhận được tim của mình đập nhanh hơn.

Một lát sau, Đinh Diễm mới nói: “Được rồi.”

Miêu Manh Manh nói như không có chuyện gì xảy ra: “Cảm ơn.”

Đinh Diễm gật đầu và nói: “Ngày mai sẽ thoa giúp cô.”

Miêu Manh Manh thầm nói trong lòng: Anh trai à, anh đừng thoa nữa… Anh thoa nữa thì cô sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Tối hôm đó bọn họ chúc ngủ ngon với nhau, Miêu Manh Manh nằm ở trên giường, cả người đau rát không thể ngủ được. Cô cũng suy nghĩ tới Đinh Diễm, phải mất một lúc lâu mới ngủ được.

Đinh Diễm trở về phòng uống chút rượu vang, nhớ lại cảm giác chạm vào làn da mơn mởn của Miêu Manh Manh thật giống như một lớp bơ mềm mại. Bây giờ vân vê các đầu ngón tay dường như vẫn còn cảm giác trơn mịn đó…

Hôm sau gặp nhau, Đinh Diễm hỏi Miêu Manh Manh: “Đỡ hơn chưa?”

Miêu Manh Manh rưng rưng nước mắt giống như sắp khóc, nói: “Bong tróc da rồi!!! Mới lột ra đã bong ra một mảng lớn!!”

Thật giống như là bị bệnh ngoài da, sau này cô không dám đi chơi như thế này nữa! Bikini gì chứ, người đẹp gì chứ, sau này nếu cô tới nước M để nghỉ mát nữa thì nhất định phải che chắn mình thật cẩn thận.

Đinh Diễm thực sự hết cách với cô, không nhịn được cười, cảm thấy cô gái ngây ngô Miêu Manh Manh này lúc nào cũng rất thú vị. Anh nói: “Vẫn phải tiếp tục thoa gel lô hội, cô đã thoa chưa?”

“Thoa rồi.”

Đinh Diễm trịnh trọng nói: “Tôi giúp cô thoa đằng sau.”

Miêu Manh Manh cảm thấy giám đốc Đinh là một người chính trực. Ngay cả buổi tối cô ngủ thiếp đi, anh ta vẫn đàng hoàng bế cô vào. Hơn nữa điều kiện của anh ta rất tốt, muốn tìm kiểu bạn gái nào mà không được. Anh ta nói giúp cô thoa gel lô hội cũng rất nghiêm túc.

Mình không nên suy nghĩ quá nhiều, anh ta đã từng là người theo đuổi bạn thân mình, bọn họ không thể nào có chuyện gì.

Miêu Manh Manh ngây ngốc để Đinh Diễm giúp cô thoa đằng sau lưng. Kết quả là cô cảm thấy giám đốc Đinh thoa chậm rãi hai lần, Đinh Diễm nói hùng hồn: “Tôi giúp cô thoa nhiều hơn.”

Miêu Manh Manh: “Ồ, cảm ơn anh Đinh.” Cô còn nói lời cảm ơn với người ta.

Trong hai ngày còn lại của kỳ nghỉ, Miêu Manh Manh không dám xuống nước, chỉ thoa gel lô hội và lột da. Vào ngày cuối cùng, Miêu Manh Manh không nhịn được muốn dùng tay lột đi chỗ bị tróc da do cháy nắng, bị Đinh Diễm nói nhiều lần: “Cô đừng có lột ra, đợi nó bong ra tự nhiên.”

Miêu Manh Manh suy sụp, “Đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế*!” Cô rất buồn rầu, “Chuyến du lịch bãi biển này thật không lãng mạn tí nào!! Tôi không thấy được những thứ tuyệt mỹ, cũng không gặp được một anh chàng đẹp trai nào!”

*Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Là một bệnh rối loạn tâm thần ảnh hưởng đến cách suy nghĩ và hành vi của bệnh nhân. Khi mắc bệnh, các suy nghĩ và nỗi sợ không mong muốn (hay còn gọi là sự ám ảnh) xuất hiện liên tục và khiến bệnh nhân lặp đi lặp lại các hành động cưỡng chế.

Đinh Diễm ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi: “Tôi không phải là người sao? Tôi không đẹp trai sao?”

Anh nói: “Tôi biết, tôi đã già rồi.”

Miêu Manh Manh cảm thấy mình phải sửa chữa sai lầm, cảm thấy mình đã nói lỡ lời. Tại sao cô có thể nói như vậy ngay trước mặt Đinh Diễm chứ? Bình thường cô không phải là người như thế, nhất định là do chỉ số IQ bị giảm xuống sau khi bị cháy nắng.

Cô vội vàng nói: “Không không, bảo kiếm của anh Đinh không già, anh vẫn còn rất đẹp trai. Có thể gặp được anh ở đây là vinh hạnh của tôi…”

Giám đốc Đinh nghe thấy vậy thì trên mặt hiện ra vẻ hưởng thụ, nói: “Nghe cũng không tệ.”

Thế nhưng lại ngẫm nghĩ: “Bảo kiếm” của anh vẫn chưa già!

Chuyến du lịch hải đảo vui vẻ đã nhanh chóng đi tới ngày cuối cùng, phải đi về rồi. Miêu Manh Manh lại không thể xuống nước, chỉ đành phải ngồi trên bờ biển hóng gió ngắm cảnh, cầm lấy bút vẽ lại cảnh đẹp trước mắt.

Đinh Diễm nằm trên ghế dựa bên cạnh đọc sách, đọc một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Miêu Manh Manh nhìn Đinh Diễm mặc áo sơ mi trắng và quần đùi thoải mái. Lúc ngủ, anh ta tháo mắt kính ra khiến anh ta trông đẹp trai hơn, lông mi thật dài, môi đỏ răng trắng. Giám đốc Đinh như vậy thật không giống như một người hơn 30 tuổi.

Miêu Manh Manh nghĩ tới những ngày vừa qua và khoảng thời gian vui vẻ khi ở bên anh ta, thật kỳ lạ khi cô lại ít khi nhớ tới Lý Thụy.

Cô thở dài trong lòng, không dám để bản thân suy nghĩ nhiều.

Trong lúc Đinh Diễm đang ngủ, cô liền cầm bút lên vẽ lại khuôn mặt của anh ta lúc đang ngủ…

Xem như là món quà kỷ niệm của chuyến du lịch lần này.

Cô chọn cách này để kỷ niệm giây phút hiện tại và chuyến du lịch chung với Đinh Diễm, còn Đinh Diễm đã chọn cách lãng mạn hơn chính là cùng nhau ăn bữa tối cuối cùng trong chuyến du lịch lần này.

Trước đó Miêu Manh Manh nhìn thấy một cái sân thượng kéo dài ra biển không biết là để làm gì, cuối cùng bây giờ cô đã biết. Đó là một sân thượng trên biển chuyên dùng để ăn tối dưới ánh nến.

Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao như sà xuống thấp, gió biển hiu hiu, từng đợt sóng biển vỗ vào chân bọn họ.

Cô mặc áo ống và chiếc váy ren mỏng màu trắng, Đinh Diễm cũng mặc áo sơ mi và quần tây, bọn họ mặc đồ chỉnh tề ngồi ở đó ăn tối dưới ánh nến.

Miêu Manh Manh cảm thấy Đinh Diễm ngồi phía đối diện trông đẹp mắt nhất là lúc mặc áo sơ mi. Cúc áo được cài rất chặt làm nổi bật chiếc cổ thon dài của anh ta, khiến người khác rất muốn cởi khuy áo cổ của anh ta ra và hôn lên đó…

Miêu Manh Manh cảm thấy giám đốc Đinh là một người đàn ông có thể tỏa ra sức hấp dẫn khi mặc áo sơ mi. Thật là khó quên khi có một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn với một anh chàng đẹp trai giữa biển như thế này.

Đinh Diễm nói: “Bây giờ cô đã biết sân thượng này là để dùng làm gì rồi chứ?”

Miêu Manh Manh gật đầu và nói: “Cảm ơn, cộng thêm bữa ăn này, tổng cộng tôi được anh mời đi ăn hơn mười lần.”

Đinh Diễm hỏi: “Sau khi trở về, cô có mời tôi lại hay không?”

Miêu Manh Manh cười nói: “Được thôi, đợi lúc nào anh có rảnh rỗi.” Thật ra thì trong lời nói này ngầm mang theo ý từ chối, bởi vì “Đợi anh rảnh rỗi”, “Đợi có cơ hội” đều là lời từ chối khéo léo của người trưởng thành.

Thật ra Đinh Diễm nghe thấy vậy cũng có thể hiểu rõ suy nghĩ của Miêu Manh Manh, thở dài trong lòng. Làm sao năm đó anh ngờ rằng có một ngày anh sẽ ngồi ăn tối chung với cô gái nhỏ mũm mĩm này?

Bữa tối dưới ánh nến tất nhiên sẽ không thiếu rượu vang lãng mạn. Hai người ngồi ở đó ngắm nhìn bầu trời đầy sao, uống hết gần một chai rượu vang.

Lúc rời khỏi sân thượng lãng mạn đó, bước chân của Miêu Manh Manh hơi lảo đảo. Đinh Diễm đỡ cô, sau đó lúc đi trên bãi cát, anh dứt khoát bế cô lên. Miêu Manh Manh hoảng sợ hét lên, sợ đến nỗi phải ôm chặt lấy Đinh Diễm.

Miêu Manh Manh nói: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi…”

Đinh Diễm nói: “Cô đừng lộn xộn, nếu không thì thực sự té xuống đấy.”

Miêu Manh Manh “ồ” lên một tiếng, nói: “Tôi không nặng, anh có thể bế tôi.”

Đinh Diễm nói: “Đúng vậy, cô không mập.”

Miêu Manh Manh ôm lấy cổ của Đinh Diễm và nói: “Anh không biết tôi đã cố gắng giảm cân như thế nào, cố gắng nhìn xem từng ngấn thịt trên người mình tiêu tan mỗi ngày như thế nào đâu.”

Đinh Diễm nói: “Cô rất giỏi.”

Miêu Manh Manh: “Tôi cũng cảm thấy tôi rất giỏi. Tôi rất giỏi, vậy thì người phù hợp với tôi sẽ đợi tôi ở chỗ nào đó…”

Đinh Diễm nghe đến đây thì nói nhỏ: “Đúng vậy, anh ta sẽ đợi cô…”

Hơi thở nóng hổi của Miêu Manh Manh phả vào cổ của Đinh Diễm. Anh có thể cảm nhận được bộ ngực của cô đang cọ xát vào người anh, anh cũng có thể cảm nhận được khí huyết của mình đang dâng trào.

Miêu Manh Manh bỗng nói: “Bây giờ anh còn thích Nam Tinh không…”

Đinh Diễm nói: “Không còn, đã là quá khứ rồi.”

Miêu Manh Manh: “Ồ…”

Cô nói ra một câu mơ hồ trong lòng mình bên tai Đinh Diễm, đó là hai chữ: “Đáng tiếc…”

Trong lòng bọn họ đều biết đáng tiếc cái gì.

Hôm sau là ngày trở về, sân bay của nước M cũng nằm trên một hòn đảo nhỏ bên cạnh hòn đảo thủ đô. Theo Miêu Manh Manh thấy, sân bay nhỏ này giống như một công viên dưới nhà, cô cảm thấy đảo quốc* này thật quá gian khổ.

*Đảo quốc: Là quốc gia nằm trọn trên một hay nhiều hòn đảo, hoặc phần nào đó của các hòn đảo. Điều này có nghĩa là các quốc gia này không có một phần lãnh thổ nào trên lục địa.

Cô và Đinh Diễm không bay cùng một chuyến, cô bay vào buổi sáng, anh bay vào buổi chiều, thế nhưng anh đã thu dọn xong hành lý và đi theo cô.

Sau khi đến sân bay, hai người thực sự phải chia tay nhau.

Miêu Manh Manh không nỡ rời đi, Đinh Diễm lại nói với cô: “Sau khi trở về nước cũng đừng quên những bữa cơm mà cô thiếu tôi, phải mời tôi đấy.”

Làm sao Miêu Manh Manh không hiểu ra ý tứ của anh ta chứ? Có chút mong đợi, nhưng mà lại càng rối rắm hơn, cuối cùng cô chỉ gật đầu.

Đinh Diễm liền đưa tay ra xoa mái tóc mềm mại của cô. Cô gái 29 tuổi này vừa trong sáng, vừa hoạt bát, khiến anh cảm thấy rất vui khi ở bên cô.

Miêu Manh Manh đi vệ sinh, lúc cô đi ra thì thấy Đinh Diễm đang nói chuyện với hai người đàn ông Trung Quốc, nhìn vẻ mặt giống như là quen biết nhau, nhưng mà chỉ nói được vài câu đã bỏ đi.

Miêu Manh Manh hỏi: “Có chuyện gì vây?”

Đinh Diễm đáp: “Không có gì, chỉ hỏi thăm chuyến bay.”

Miêu Manh Manh bỗng chốc quên đi chuyện này, bởi vì tầm mắt của mọi người bị bản tin lâm thời được phát trên TV trong sân bay thu hút. Trong bản tin có một người dân bản xứ mặc quân phục nói: “Phủ tổng thống của thủ đô đã bị tôi chiếm lĩnh! Tôi sẽ lật đổ sự thống trị của Gia Mỗ!”

Miêu Manh Manh nghe thấy trong đám đông có người hét lên: “Thôi rồi, nước M đảo chính rồi! Đó là người em trai đã từng mất chức tổng thống tới cướp lấy chính quyền của người anh trai đang đảm nhiệm chức tổng thống!”

Có người hỏ